Nói tới người mẹ độc tài của tôi, thì chỉ biết thương con vô điều kiện nhưng áp đặt con mình tuyệt đối và kiếm soát trong tầm tay, liệu rằng có ai đó giống như tôi không? cảm giác từng bữa cơm như thể chan nước mắt, vì tôi không được phép nói chuyện, mà cũng không biết nói gì, vì mở miệng ra là bị cha quát mắng, còn món mình không thích ăn lại bị ép ăn đầy chén. Tại sao cảm giác không khí bữa cơm như một cực hình, và tôi chỉ ước sao thế giới này không có cha mẹ tôi tồn tại. Với cái suy nghĩ trẻ thơ chỉ biết nghĩ một cách đơn giản để được cái cảm giác thoải mái, có những đêm trước khi ngủ tôi ước sao có thể trốn thoát khỏi căn nhà này càng sớm càng tốt và không bào giờ muốn quay trở lại, rồi lại chìm vào trong giấc ngủ, tuổi thơ của tôi trôi qua trong sự lạnh lùng và ít nói. Tôi tự hình thành sự cho mình sự lạnh lùng và tính cách trưởng thành từ sớm, tôi nhận ra chỉ có cách vâng lời và chờ cơ hội để thoát li.
Mỗi ngày trôi qua, không khí trong nhà cứ im lặng và tĩnh mịch, tôi muốn nghe nhạc tôi yêu thích cũng không được nghe, tôi chỉ biết nghe ké nhà hàng xóm. Có những hôm cha tôi vắng nhà thì tôi có thể nhẹ nhõm, mở nhạc mình thích nghe, nhưng khi cha tối bước về tới nhà là thẩy cho tôi ánh mắt sắc lạnh, và tắt ngay chiếc radio đang hát. Ông bảo nhạc trẻ nhí nhố, tôi chỉ biết câm nín không dám ý kiến, tôi xem tivi cũng không được xem những phim minh thích, mặc dù là phim tôi xem không hề vi phạm lứa tuổi. Tôi buộc phải xem những phim mà cha tôi xem, nhưng đối với tôi lúc đó được xem phim là tốt rồi, nên không có sự khó chịu nào, chỉ có những lúc tôi đang mải mê xem phim thì cha tôi tắt cái cụp bảo là tới giờ học bài. Tôi lủi thủi bước đi học bài, mà trong lòng rất khó chịu. Cảm giác không khí trong nhà tôi chưa bào giờ được thấy mình có thể thở mạnh, ngay cả cái thở cũng phải nhẹ nhàng sợ bị la mắng, Tôi không nghĩ tôi là con ruột của cha mẹ, chắc là tôi có điều gì không tốt, nhưng ngược lại tôi là sự ngưỡng mộ và thần tượng của các đứa em họ luôn được cô chú cậu dì lấy hình tượng ra để giáo huấn con họ, vì tôi không chơi bời, học hành luôn nhất nhì trong lớp, giấy khen phần thưởng hàng năm mà cha mẹ tôi không tốn tiền mua sách và vở. Tôi không bao giờ đòi hỏi dù một món quà nhỏ, hay mua sắm quần áo đẹp, vì tối biết có nói ra cũng chẳng được đáp ứng mà có khi lại bị ăn chửi. Mỗi khi cha tôi bước ra khỏi nhà là tôi cảm giác như mình được thở, còn khi cha tôi bước về là tôi bọc cho mình ngay cái bộ mặt lạnh lùng và tránh né, cha ở nhà trên thì tôi ra nhà dưới, cha ra nhà dưới thì tôi ra nhà trên, tốt nhất không nên đụng mặt. Không khí trong nhà lúc nào cũng nặng nề u ám thì làm sao có thể phát triển thành người? nên tôi mong các ôn bố bà mẹ hãy cho con mình một bầu không khí luôn chan chứa yêu thương và rộng lượng với con cái của mình hơn. Tâm lý con cái lúc nào cũng muốn gần gũi bố mẹ, chứ không đứa con nào muốn xa cách, nhưng chính bố mẹ luôn đẩy con mình ra xa mình hơn rồi lại đổi lỗi vì con cái ngỗ ngược nên ngày muốn xa rời vòng tay bố mẹ.