Bạn thân mến ! Tôi đã trải qua những tháng ngày tiền tệ và trầm cảm. Tôi đã kể bạn nghe câu chuyện khiến tôi thay đổi tất cả mọi hoàn cảnh và suy nghĩ. Để một ngày tôi có thể nói với bạn rằng cuộc sống này không có gì khó khăn với bạn. Nếu một ngày mới bạn thức dậy có thể chạm vào nắng mai. Lúc đó bạn sẽ cảm nhận được những điều tôi nói là sự thật.

Bạn có biết không?
Cho tới bây giờ thì mẹ tôi vẫn như vậy, vẫn chửi tôi mỗi ngày. Bà vẫn không nhớ ra nổi bản thân mình vừa ăn gì, uống gì. Mỗi một phút mẹ tôi hỏi 1 câu lặp đi lặp lại và tôi vẫn phải trả lời.
Bên cạnh đó, công việc kinh doanh của tôi vẫn diễn ra hàng ngày như một cái máy không được phép liên tục nghỉ. Mọi thứ vẫn phải tiếp tục, và xã hội bạn bè cũng không ai có thể mang theo, chia sẻ hay thông cảm cho mình.
Ai cũng nhìn mẹ tôi với ánh mắt tổn thương
Và nói cùng lời động viên “cố lên em”, “Bạn đau khổ rồi”, ” sao không đưa mẹ đi khám ?” . “Mà lo mà chăm mẹ đi, có chút mẹ dù thế nào cũng phải lo”. ” sao mày để mẹ ra nông nỗi này, sao không đi chữa trị sớm” . ” tại mày nên mẹ mày mới ra vậy ” ,vv.. bạn bè nói lời an ủi, người thân nói lời ca ngợi, đổ lỗi. Cứ như từng tảng đá thay phiên nhau đè nặng lên tâm trạng và suy nghĩ của tôi.
Có lúc tôi thấy được nhẹ nhõm, nhưng có lúc tôi cũng thấy họ nói đúng. Tất cả đều là lỗi do mình, là mình không phát hiện bệnh mẹ sớm hơn để có thể chữa trị sớm hơn. Càng ân hận và tự hào bản thân mình khiến mình càng mệt mỏi hơn. Và chính mình được đưa vào một căn phòng tăm tối, ngạt thở không thể thở ra. Bóng tối bao quanh tôi tầng tầng lớp như từng lớp ni lông móng rắn chắc tăng dần, siết chặt đến lúc không thể khó khăn vùng.
Đến một ngày dậy thức
Tôi đưa bàn tay ra đón tia nắng mai. Bảo vệ trong tôi vẫn còn đó, nhưng nó không còn vùng nhảy nhóm trong suy nghĩ của tôi. Tôi đã biết mình nên làm gì và phải đối mặt với bài học này như thế nào. Tôi không thấy vui, vì thật tâm mọi phiền muộn trong tôi vẫn còn đó, không tự biến mất. Mẹ tôi cũng không trở về như xưa, khung cảnh gia đình cày cứng vẫn còn đó. Chỉ có một điều khác là tôi đã học được cách đối mặt với nó như thếnào. Đó mới là điều mà tôi muốn nói với bạn, muốn giúp đỡ những ai đang giống tôi có thể vượt qua.
Diễn biến giai đoạn xảy ra
Đó là cả một quá trình diễn biến tâm trạng và những chiều hướng tâm lý mà bản thân mình phải nhìn ra được các giai đoạn : giai đoạn phát hiện ra vấn đề bất thường, bạn sẽ cảm giác nửa tin nửa ngờ. Bạn sẽ bắt đầu theo dõi, và dùng phép thử để khẳng định xem điều mình nghĩ có đúng hay sai.
Giai đoạn sốc nhất :
Đó là lúc bạn chấp nhận những nghi ngờ của mình là đúng, và bạn cảm thấy như cả bầu trời sụp đổ.Mọi nỗ lực , mọi cốgắng và hy sinh của bạn đã vô nghĩa. Tất cả trước mắt bạn là một đoạn đường cụt, không còn lối thoát. Bạn không dám nói cùng ai, không dám để người khác nhận ra nỗi đau của bạn. Bạn cố gắng giữ bình tĩnh và tỏ ra mạnh mẽ, bạn nghĩ rồi sẽ ổn. Cũng như tôi nghĩ rồi sẽ có cách chữa trị được bệnh mất trí cho mẹ mình. Bạn giằng xé nỗi đau trong lòng một mình mình chịu đựng và tự mình an ủi bản thân sẽ còn có cách để giải quyết.
Giai đoạn tuyệt vọng buông xuôi :
Tôi đã đưa mẹ đi khám bệnh chữa trị và nhận ra rằng không có tác dụng. Bệnh ngày càng trở nặng, và lúc đó tôi rơi vào tuyệt vọng, tôi thấy rằng mình phải chịu đựng cuộc đời này kéo dài đến hàng chục năm liệu mình sẽ như thế nào đây? tương lai sự nghiệp đang ở đỉnh cao , bao ước mơ dự định cho cuộc đời cũng phải dừng lại đây. Rồi cuộc sống sẽ ra sao ? nếu không có đủ tiền để lo cho mẹ, để đảm bảo cuộc sống? Thất nghiệp và nghèo khổ là những từ mà chưa bao giờ mình nghĩ tới.
Thế nhưng bây giờ phải chấp nhận đầu hàng trước số phận. Lúc đó bạn sẽ thấy tại sao cuộc đời mình lại đen đủi đến vậy. Lẽ ra mình đã phấn đấu hy sinh cả tuổi thanh xuân để có được những gì hôm nay. Và tương lai tươi sáng đang chờ phía trước, bạn nghĩ rằng không có gì có thể ngăn được bước chân của bạn.
Thế mà giờ đây phải tự tay mình buông hết tất cả, và chịu thua trước sự sắp đặt của ông trời. Bạn sẽ không cam tâm, bạn sẽ thấy đau khổ khủng khiếp. Nỗi đau cho bản thân mình và cả nỗi đau cho cả tình yêu thương khi bạn chứng kiến người thân mình đang từng ngày bị căn bệnh quái ác cướp mất mẹ mình.
Giai đoạn đối dện:
Lúc này bạn không còn giấu nổi những đau khổ trên nét mặt. Và rồi những người thân, bạn bè, hàng xóm, tất cả đều biết chuyện nhà bạn. Bởi vì những hành động không còn ý thức của mẹ đã khiến hàng xóm đến tận nhà chửi vì nhổ cây, phá trái nhà người. Do không thể để mẹ ở nhà mãi, tôi phải cho bà thỉnh thoảng ra ngoài. Và những biểu hiện lạ lùng của mẹ tôi đã khiến mọi người đoán biết và sẽ buông lời đủ các hình thức ngôn từ. Để rồi khiến bạn phải suy nghĩ tới những gì họ nói. Và bắt đâù chạy đua mù quáng theo kiểu có bệnh lạy tứ phương. Ai chỉ đâu tôi cũng đưa mẹ tới đó để mà khám chữa bệnh. Sau một thời gian tiền mất mà bệnh thì không thuyên giảm.
Giai đoạn tự mình vượt qua và sống cùng nỗi đau:
Đó là lúc đau khổ đến cùng cực, là lúc ngã lăn hoặc là ngã xuống hoặc đứng lên. Và tôi đã không đủ dũng cảm để đứng lên như một anh hùng trong phim. Tôi cũng chỉ là một con người nhỏ bé. Tôi thấy mình bất lực và chấp nhận đối mặt. Chỉ có một điều đơn giản là tôi biết mình không thể bỏ rơi mẹ mình. Mình cũng không dư luận mà tồn tại. Mình phải suy nghĩ chiều hướng tích cực hơn. Bởi vì mình không thể thay đổi được số phận, nghịch cảnh, thái độ và suy nghĩ của người khác. Nhưng mình có quyền lựa chọn thay đổi chính bản thân mình.
Bàn tay tôi vẫn đang chạm vào những tia nắng mai
Và tôi đã quyết định đối mặt với mọi mặt thức thức như mặc định kệ nó tới mình, giống như tia nắng đang chạm tới. Nhưng thay vì mình trốn chạy thì nó sẽ càng đuổi theo, chạy được hôm nay thì ngày mai cũng sẽ gặp. Giống như trong kinh phật hay nói những điều bất như ý đó như là nghiệp. Đã là nghiệp thì bạn hãy vui mừng đón nhận, nhận trong sự tĩnh tâm, nhận trong sự sám hối thì tức giải quyết nghiệp sẽ tăng tiêu. Còn nếu mình càng xù gai hận. Bạn càng vô địch , người đam mê thì nghiệp mãi không tan mà nó chỉ thay đổi hình thức và lập lại tương tự những điều khiến bạn càng buồn thêm.
Thế nên tôi đã có thể may mắn
Đã nhận ra sớm cho riêng mình một lối đi. Dù rằng nghe có vẻ hoang đường với những ai chưa từng trải qua nỗi đau. Thì xin chúc mừng bạn đã là người may mắn. Nhưng nếu ai đó đang ở trong cảnh tương tự của tôi. Hãy cùng tôi trải nghiệm nghệ thuật đối mặt với nỗi đau được đón nhận.
Vì tuyệt vời. Thì tôi đã nhận được cách để bàn tay mình chạm vào tia nắng. Tâm trí tôi đặt ra những điều xảy ra chính với mình. Nhìn lại thẳng thắn và biết đó là mình. Chỉ có thể tự mình thay đổi nhận. Và từng bước ra khỏi bóng tối xung quanh. Chúng ta không nên phân vùng, cũng không nên chờ đợi cơ hội. Mà chúng ta sẽ dỡ bỏ dần dần sự nhẹ nhàng. Bằng chính công việc thay đổi cách nhìn và đón nhận như một sự nhẹ nhàng đến nhẹ nhàng đi bộ.