K hi bước qua những sóng gió cuộc đời tôi tự hỏi mình nên Bước Qua Nỗi Đau Để Sống Tiếp Hay Chết Cùng Nỗi Đau. Tôi đã hiểu được một cuộc sống vốn dĩ rất đơn giản. Chỉ là mình không bao giờ chấp nhận sự thật và luôn dối mình dối người. Điều khiển tâm thức suy nghĩ của bản thân. Chính là lúc bạn chiến thắng mọi trở về. Bạn có tin tôi không? Bạn lựa chọn bước qua nỗi đau để sống tiếp hay để nỗi đau giết chết bạn?
Ngày giông bão bắt đầu từ những cơn gió mát
Tôi và cha mẹ, cùng bạn bè tôi đang chúc mừng quần bó, lúc đó mẹ tôi thấy mẹ thường xuyên phá lên giọng cười giòn vang. Hãy để tôi thấy hạnh phúc trong lòng. By vì từ bao năm nay tôi hiếm khi thấy mẹ cười sảng khoái. Bà chỉ cười và nhẹ nhàng không thay đổi sắc thái trên gương mặt rất vui hay rất buồn. Lúc đó cả nhà ai cũng vui vẻ trên gương mặt rôm rả chuyện. Riêng tôi nghĩ rằng có thể mẹ tôi đã có tuổi, tính tình sẽ thay đổi. Bà có thể cười như vậy là hạnh phúc nhất khi về già. Tôi càng đưa mẹ tôi đi chơi nhiều hơn, gặp gỡ bạn bè tôi nhiều hơn chỉ để mong mẹ được những nụ cười như vậy.

Bất giác vào một ngày ,
Tôi giật mình khi nhìn vào đôi mắt vô thần của mẹ tôi như một người xa lạ. Bà liên tục hỏi lại một câu. Bà Yêu đi theo tôi bất cứ khi nào dù là đi làm hay đi chơi. Khi đến nơi làm mẹ lại Đòi về. Tâm tính thay đổi, mẹ tức giận hét lớn, lúc đó khóc cười. Khiên Tôi đã cảm nhận được ở đây vì không phải là mẹ của mình. Tôi bối rối khi nhận ra lâu nay những tiếng cười giòn vang kia không phải là mẹ tôi thật sự vui mà là dấu hiệu của các biểu hiện khác hiện tại. Tôi trả lời răng kìm nén khi tâm trí tôi nghĩ tới rất nhiều điều tệ hại.
Mẹ của tôi có đầu vào chính không?
Hay mẹ tôi đang bị ảnh hưởng bởi Covid ? Hay bệnh tuổi già. Hoặc mẹ tôi đang mắc bệnh bệnh về nghiệp trong đạo phật có nói tới. Vô và câu hỏi nhảy múa trong tôi từng ngày từng phút giây. Khi tôi mất đi sự tĩnh lặng, tôi điên cuồng tìm hiểu các bài đọc trên mạng và hỏi tất cả mọi người. Tôi đưa mẹ đi cúng thầy, đưa mẹ đi khám nhiều bệnh viện vẫn chưa phát triển gì.
ôi đọc tài liệu rất nhiều
Tôi sắp sếp các sự việc lại từ đầu , sâu chuỗi lại tất cả sự việc từ khi bắt đầu cho đến hiện tại. Thì thật sự mẹ tôi đã có những biểu hiện từ rất lâu mà tôi và gia đình không ai nhận ra. Bởi vì những câu nói những tâm tính chỉ thay đổi nhỏ và khiến ai cũng cho rằng đó là chuyện bình thường. có phải bản thân mình đã vô tâm và là nguyên nhân để mẹ phải đến nông nỗi như vậy. Tôi oán trách tất cả những ai khiến mẹ bị sốc tâm lý.
Tôi như một con thú hoang
Tự giằng xé chính bản thân mình tưởng chừng có thể dùng bàn tay đấm thật mạnh vào bức tường đá mới có thể thấy dễ chịu hơn. Cảm giác thật khó chịu, Tôi đã khóc rất nhiều đêm, thật sự trải qua nỗi đau này lớn hơn tất cả nỗi đau khác. Bởi vì tôi rất yêu mẹ, đã rất cố gắng học tập phấn đấu rất nhiều để mong cho mẹ hạnh phúc khi về già. Thế nhưng đến khi tôi có trong khả năng lo cho mẹ thì mẹ lại trở nên như vậy. Đọc nhiều tài liệu và đã biết được mẹ đang mắc căn bệnh quái ác.
Mẹ tôi càng lúc càng trở nên thay đổi nhiều hơn,
Bà không cười nữa, mà lại chuyển sang cáu gắt mắng chửi ” mày là đồ súc sinh, tao sai lầm đẻ ra mày, đồ…..” tất cả những lời nói cay độc ấy mỗi ngày cứ vang bên tai. Lúc đầu rất khiến tôi nổi giận. Mỗi ngày lấy đi của tôi rất nhiều năng lượng và sự mạnh mẽ. thay vào đó là sự chán chường, ngao ngán và đau lòng. Những lúc đó tôi mới bắt đầu thấu hiểu được nỗi đau xé lòng nó khó chịu đến mức nào. Tôi không thể nói thành lời, không thể rơi nước mắt. Tôi đã có lúc muốn trốn chạy, bỏ lại tất cả. Có lẽ ai trong hoàn cảnh như tôi mới có thể cảm nhận được nỗi đau này.
Mở mắt ngày mới, tôi đã nhủ lòng mình rồi mọi chuyện sẽ ổn,
Tôi vẫn còn niềm tin sẽ tìm được cách chữa cho mẹ bình phục. Nhưng rồi những điều tự nhủ đó bay biến mất tất cả. Bởi vì tình trạng của mẹ ngày càng nghiêm trọng hơn. Tâm trạng bà luôn nhấp nhỏm, nháo nhào. Mẹ bắt tôi phải làm theo yêu cầu của bà, Tôi đã phải dừng công việc để chăm sóc mẹ. Tôi bắt đầu phải chi phí chữa bệnh và dành thời gian ở cạnh để trông chừng mẹ. Áp lực đồng tiền càng khiến tôi đau khổ. Tiền ngày càng vơi, mà làm thì không thể đi . Gia đình không có tiền hồi môn cũng không có khá giả, lại càng không có anh em gánh vác cùng. Tất cả chỉ có duy nhất một mình tôi. Thật sự đã nhìn thấy con đường mịt mù phía trước.
Bệnh mẹ ngày càng trở nặng
Bà không còn nhớ đến người quen, không vệ sinh cá nhân. Cũng không nhớ rõ đã ăn cơm chưa, đã tắm chưa…Nhìn bà mà nước mắt tôi cứ trào ướt đẫm mà lòng thương mẹ nhiều hơn. Trong lúc tôi còn đang bị đấu tranh trong chính mình. Vừa trách bản thân mình vừa thương cho bản thân mình. Tại sao tôi lại rơi vào hoàn cảnh éo le này sẽ giết chết mọi ước mơ và hoài bão của tôi. Tôi sẽ không thể làm tiếp những công việc mà mình đã đặt bao tâm huyết.
Tôi phải có trách nhiệm và bỏ thanh xuân. Hy sinh sự nghiệp hạnh phúc riêng. Cả sinh mệnh cho đến từng giấc ngủ giấc của mẹ giờ đây tôi đều phải lo. Tôi phải bỏ tất cả con đường tương lai phía trước của mình. Tất cả như nhấn chìm tôi xuống tận đáy đại dương thở đến mức có thể tan như bọt biển.
Trải qua một thời gian dài
Tôi cố gắng trả vùng, lặn xuống biển khơi và tự an ủi mình. Cố gắng chạy chữa cho bà khắp mọi nơi nghe ở đâu hay đều tìm tới thử. Gieo niềm tin sẽ chữa được, mẹ sẽ trở lại bình thường được. Nhưng sự nén chỉ là dối lòng, dối trá bởi vì tận sâu trong lòng vẫn còn đó một chất chứa như một khối u ác tính âm thầm giết chết từng tế bào.
Nếu thiếu bạn thì bạn sẽ làm thế nào? bạn sẽ vượt qua như thế nào? có thể bạn sẽ mạnh mẽ hơn tôi, sẽ đảm bảo được tốt hơn tôi. Nhưng rối khối u ác tính liệu có thể tự động không? Tôi đã nhận ra liệu pháp mình lựa chọn bước qua nỗi đau để sống tiếp hay để nỗi đau giết chết chính mình.
Bạn đã chọn cách vượt qua nỗi đau như thế nào?
tôi đã gạt nước mắt và chọn cho mình một cách đơn giản nhất là chấp nhận được. Sống cùng với nó, mình không thể thay đổi được tình thế. Cũng không thể chờ ngày mẹ trở về bình thường. Bản thân mình chỉ có thể thay đổi chính những cảm xúc và thái độ chính của mình. Nó nằm trong tầm kiểm soát của mình. Tự mình quyết định là mình nên quyết định nên hãy để nó theo chiều hướng mà mình muốn.
Từ suy nghĩ đó mà tôi bắt đầu thay đổi đường suy nghĩ.
Tôi đã hiểu mình nên làm gì cho tốt, và nhẹ nhàng bước đi để giải quyết dần những nút thắt và sống cùng với nó một sự hòa bình. Tôi đã không còn ồn ào hơn dù bất cứ điều gì. Chuyện gì đến thì cứ vui vẻ đón nhận thay vì trốn chạy và goồng mình lên để chịu đựng. Bây giờ đơn giản là tôi nhận ra cuộc sống này không mơ, không viễn vông.
Hãy thực tế và bỏ qua những điều mà mình không kiểm soát được. Ngay lập tức có những trạng thái khác nhau dành cho mình. Mọi chuyện đều rất đơn giản, giống như khi bạn cầm mái chèo con thuyền. Bạn có quyết định nó sẽ đi như thế nào không. Nhưng nếu bạn ngồi trên con thuyền đó mà người khác cầm lái thì dù bạn có nhiệt độ, bão hòa,van xin thì cũng không thể thay đổi được việc làm của người khác.
Tôi viết bài này
Với mong muốn chia sẻ cùng những ai đang có nỗi đau dù giống tôi hay là khác tôi. Thì hãy cùng tôi vượt qua từng ngày trong tâm thế chấp nhận nó. Hãy chọn cách điều khiển cảm xúc của mình. Làm chủ đề chính trong tâm trí mình. Và hãy cho mình thở từng hơi thở nhẹ nhàng vào ra nhịp nhàng chứ đừng để nó thở và ngâm ứ trở lại thành khối u ác tính giết chết bản thân mình.