Hôm nay tôi sẽ kể cho bạn nghe có một ngày tôi thấy cuộc đời mình bế tắc. Tôi chưa bao giờ rơi vào tuyệt vọng và cảm thấy thương cho số phận mình biết bảo. Bạn đã bao giờ phân mảnh và muốn đập mạnh vào một vật gì đó, kêu lên thật to. Đến lúc đó bạn không thấy được hướng thoát cho mình mặc dù mình đã rất cố gắng nỗ lực, nhưng ông trời lại bất công. Tôi sẽ nói với bạn rằng,chỉ cần vượt qua những tháng ngày cùng cực đau khổ thì bạn sẽ thấy trân trọng từng phút giây hiện tại.
Câu chuyện của tôi cũng có thể là bạn cũng giống tôi
Lúc còn ngồi ghế nhà trường thì việc học hành thi cử không đạt được là tôi thấy tuyệt vọng. Tôi đã thấy thương cho bản thân mình tại sao đã rất cốgắng học hành, khước từ tất cả những cuộc vui để rồi bây giờ cay đắng ngùi. Bạn bè thì vẫn may mắn còn mình thì lại thất bại. Nhưng bài học thất bại đầu đời này chỉ là thoáng qua không gây tổn thương quá lớn đối với tôi. Bởi vì lần này tôi đã đạt được. Tôi cũng đã thực hiện thành công mong muốn, kế hoạch và dự định của mình. Thế nên nỗi đau của bài học đã thất bại lần đầu tiên đã nhanh chóng xuất hiện.
Bài học thất bại lần thứ 2 đã thất bại chính là công việc. Khi tôi đã cố gắng nỗ lực thật nhiều để có thể bước vào công việc mà mình mơ ước. Tôi đã phải học tập luyện mài mòn Quần mới có được tấm bằng ưu tú bước vào công ty bằng chính tấm của mình. Hạnh phúc chưa được bao lâu ở vị trí công việc mới thì bài học thất bại lại tiếp tục tái diễn. Đó là cơ chế con ông cháu cha quan hệ chống dựa hơi đã đánh bật tôi Cánh ra khỏi cái bàn xoay mà tôi không có chỗ nào để ở. Thất bại cay đắng nhiều hơn gấp 10 lần bài thất bại số 1.
Tôi chới với giữa cuộc sống đầy rẫy những cơn giận dữ.
Tôi nghĩ về phía trước một giấc mơ mất phương hướng. Xin việc lại từ đầu ? rồi lại cánh ra bởi cái bàn xoay ? Hoặc phải thay đổi chính mình, thu mình lại theo thước đo của xã hội bàn xoay để thích nghi? Tôi đau đớn trong những câu hỏi chính và định hướng trong đơn đơn. Mình phải chia sẻ với chính bản thân mình, vì ngoài kia ai không hiểu được và cũng không ai giúp được mình. Có chăng chỉ là sự tổn thương và những lời quan tâm hoặc những lời phiền mai. Ngay cả người chính trong gia đình, bạn bè người thân đều hỏi rằng tại sao nơi làm tốt vậy mà xin thôi việc?
Những câu hỏi mà tôi chỉ biết ngọt ngào tự hiểu riêng mình. Không trả lời có lẽ sẽ tốt hơn, bởi vì lỗi không biết do đâu. Tôi nhẹ nhàng như một con chim cánh cánh sau một cơn bão đau giang rộng đôi cánh kinh tích để tự mình chịu vết thương vết thương. Để có thể tiếp tục đi trên con đường của mình dù không có phương hướng thì chỉ cần sống là còn có thể làm lại.
Thời gian là phương thuốc nhiệm màu
Đúng là không có nỗi đau nào có thể thắng được với thời gian. Bởi thời gian nguôi ngoai và vết thương cũng đã dần bình phục. Bởi chính những nghị lực và bản năng sinh tồn sẽ luôn làm cho bạn bước về phía trước. Thế là bạn biết không ? tôi đã bắt đầu như thế nào?
Tôi bước ra sự an toàn, sự rập khuôn, sự gò bó. Cả những mối quan hệ chằng chịt quan liêu để bước ra một môi trường mới. Một sân chơi mà ở đó không dựa vào mối quan hệ. Không dựa vào sự nịnh hót hoặc luồn cúi. Cũng không phải nhìn mặt ai để mà cười hay phải khóc. Mà ở đó chỉ dựa vào chính năng lực và trí tuệ của bạn mà tồn tại và phát triển. Đó chính là tự kinh doanh, tự mình làm chủ. Tự mình quyết định cuộc đời mình, không mua quan bán chức, mà là chủ vận mệnh của mình.
Tôi đã làm nghề tự xây dựng và lèo lái doanh nghiệp kinh doanh. Làm theo định hướng và tham vọng của mình. Tôi xây dựng một doanh nghiệp mà ở đó không có dựa vào quan hệ. Nhân viên hoàn toàn phát triển hết năng lực và tài năng của mình. Công việc kinh doanh hoàn toàn thuận lợi thì tới lúc sóng gió khác lại nổi lên.

Nỗi đau nào, thất bại nào mà bạn đã gặp?
Riêng tôi đã thấy lần này nỗi đau lớn gấp 100 lần nỗi đau trước bởi vì tôi đã bất lực. Những nỗi đau trước thì cá nhân mình có thể đứng dậy và làm lại được. So ra thì khi vuột qua rồi nhìn lại thấy cũng là chút nhói đau như kim châm chảy chút máu. Thếnhưng nỗi đau này không thể nào so sánh được. Bởi vì đó là “mẹ” người mà tôi yêu thương và mục đích sống trong suốt cuộc đời.
Bỗng chốc chỉ trong một sớm mai thức dậy mẹ tôi hoá thành một người hoàn toàn xa lạ. Từ ánh mắt vô thần. Tinh thần hoảng loạn, cảm xúc không kiểm soát. Đó là hậu covid đã khiến mẹ tôi mất trí nhớ và không còn nhận thức được rõ ràng.
Mọi thứ bị đảo ngược, xáo trộn.
Tôi vừa phải quản lý công ty, đi làm phải đưa mẹ theo. Bởi vì không thể để ở nhà một mình, Cha tôi đi về quê một thời gian dài , Chỉ còn duy nhất một mình tôi xoay sở. Nếu đưa mẹ đi làm ở công ty mình thì cũng tiện, vì không phải lệ thuộc vào ai. Nhưng mọi chuyện không đơn giản như vậy.
Mẹ tôi mất kiểm soát cảm xúc, lúc khóc lúc cười. Tới công ty làm um toáng hết cả lên buộc tôi phải đưa về nhà. Bởi vì không thể để khách hàng, đối tác đánh giá. Khi họ có thể chưa hiểu rõ sự việc. Mọi chuyện đối với tôi lúc đó thật sự rất chán nản. Tôi đã nghĩ đến trăm ngàn phương cách để có thể tháo gỡ. Thậm chí có lúc tôi phải nghĩ tới việc đưa mẹ vào bệnh viện tâm thần để có người chăm sóc. Nhưng lại do dự vì sợ bà càng thêm hoảng loạn khi không có người thân bên cạnh. Nghĩ tới đó chực nước mắt tôi lại tuôn rơi, mà lòng thì chết lặng.
Tôi đã phải oán thán cuộc đời
Bạn biết không, lúc đó tôi chỉ biết kêu trời và than khóc đau tưởng nhẹ có thể nghĩ tới cái chết sẽ tốt hơn. Bởi vì nếu tình trạng này kéo dài thì tôi không thể làm việc được. No input for parent. Và nhìn cảnh người mẹ yêu thương của mình ngày nào bây giờ xa lạ quá. Bà có thể đánh lừa, đánh lừa, chửi bới. Chỉ để đòi hỏi điều mình cần. Bà không nhớ ra sáng ăn gì. Mình tắm rồi hay chưa, no hay đói. Ra đường thì quên mất mật về, có trăm ngàn thứ nguy hiểm khiến tôi không thể nào để bà tự ở nhà mà đi làm.
Ngày trôi qua, tôi bị nhấn chìm trong sự chán chường. Tôi kêu than bản thân mình sao lại xui rủi đến mức rơi vào hoàn cảnh này. Tôi không biết làm sao để cứu được mẹ. Dù đưa thuốc chữa trị khắp mọi phương tiện, nhưng nhận về câu trả lời là không có thuốc chữa, chỉ có thể cầm cự mà thôi.
Có những ai đã rơi vào hoàn cảnh giống tôi
Hoặc tương tự như tôi thì mới có thể hiểu được những lúc mệt mỏi đã khiến chúng ta choáng váng. Nhưng rồi bằng cách nào chúng ta có thể dậy và tiếp tục bước qua. Bằng con đường nào có thể giúp họ lấy lại cân bằng và tiếp tục sống với nhịp sống bình ổn.
Đó chính là những bài viết chủ đạo trong Blog Đời Sống Hiện Tại. Tôi mong muốn bạn có thể cùng tôi thoải mái hiểu, hiểu thông tin. Để cùng nhau vượt qua những cơn giông bão đang có và những cơn bão lốc ra. Thì tôi tin rằng, riêng tôi đã làm được. Tôi đã nhận được quy luật cuộc sống, còn tôi đã nhẹ nhàng bước qua mọi sóng gió. Thì tôi tin bạn cũng sẽ làm được. Hãy tin tôi, nắm chặt tay tôi. Tôi sẽ luôn ở bên cạnh dù bạn là ai, bạn đang buồn hay vui thì hãy mở trang Blog của tôi. Bạn sẽ có ngay tôi ở rìa.