Đã có ai trải qua nỗi buồn khi con ngày càng lớn càng xa ần vòng tay của mẹ như tôi không? Điều mà khến lớn nhất và cũng là câu hỏi luôn đau đáu trong lòng. Khiến tôi giảm sút nhiều tinh thần và cả sức lực. Đó là tôi không hiểu bắt đầu từ việc gì? kể từ ngày nào? Thời gian địa điểm xảy ra chuyện gì . Khiến con gái tôi càng ngày càng xa cách và trở nên hằn học cáu gắt với chính tôi.Nhưng tại sao lại đến tình cảnh như hôm nay ? Vì sao con càng lớn càng khiến tôi thấy xa cách. Con tôi khiến tôi không còn nhận ra có phải là con mình ngày nào không chỉ có hình hài và giọng nói đúng thôi.
Người mà con bé luôn tin tưởng, yêu thương. Nó thích líu lo ôm cổ mẹ mỗi khi tôi đi làm về. Người mà con bé có thể xem như quan trọng nhất và hứa hẹn những điều tốt đẹp nhất. Con sẽ chăm sóc mẹ khi về già. Luôn ở bên mẹ, đi làm kiếm tiền nuôi mẹ…mà giờ khiến tôi đau lòng.
Câu chuyện của riêng tôi
Hôm nay con gái đi học về, vừa đến cổng không thèm nhìn mẹ. Nó chỉ nói trống ” con học về” rồi đi thẳng vào phòng đóng cửa. Tôi đã dần quen với kiểu chào này của con nhưng vẫn thấy đau nhói trong tim. Tôi lặng lẽ tiếp tục với công việc chuẩn bị bữa ăn trưa cho 2 cha con. Nhưng trong thâm tâm vẫn cố lục lọi trí nhớ. Để tìm ra cái ngày đầu tiên con gái có biểu hiện xa cách mình từ thời gian nào.
Có lẽ việc này nó âm ỉ từ lâu . Khiến tôi không thể nhớ rõ để tìm ra nguyên nhân từ đó tìm cho mình cách tháo gỡ giữa 2 mẹ con. Tôi lại tắc lưỡi quên đi để dọn cơm lên bàn. Tôi với giọng vào phòng gọi ” Lan ơi ra ăn cơm đi con”. Chồng tôi cũng từ trên lầu bước xuống, cả nhà ngồi vào bàn ăn trong sự im lặng đến nghẹt thở. Tôi gắp thức ăn cho con, lại quay sang gắp cho chồng.
Tôi liếc mắt nhìn sắc mặt con gái vẫn lạnh lùng như tỏa ra tảng băng lạnh lẽo. Khiến tôi cảm thấy nặng nề trong lòng. Con bé ăn như thể tránh tiếng động và cả hơi thở cũng khẽ để có thể không ai để ý tới nó. ” Con hôm nay học hành thế nào, sắp thi rồi đấy tập trung thi cho tốt vào” chồng tôi gặng giọng hỏi con bé cũng chỉ trả lời nhỏ ” Vâng”. Rồi ăn nhanh hơn 2 vợ chồng chúng tôi. 2 Chúng tôi cũng hiểu vì con bé phải chuẩn bị nghỉ ngơi để chìu lại tiếp tục đi học . Nên ăn cơm xong tôi thui thủi dọn mâm và rửa bát.
Tôi đã cố gắng tiếp cận quan sát con
Chồng bảo ” Bà không gọi con Lan phụ rửa bát. Làm hết việc cho nó ỉ lại mẹ quen sinh hư”. Tôi bảo chồng thôi ” việc cũng không nhều em làm loáng cái là xong mà”. Chiều đi làm cảnh tượng lại tiếp tục lạnh lẽo như buổi trưa. Con gái ăn cơm xong vào phòng đóng cửa. Nhiều lúc tôi ước ai đó lấy đi mất cái cửa để tôi có thể biết con tôi đang làm cái gì mà nó cứ ở mãi trong phòng. Có những lúc tôi lấy lý do đưa nước cam, đưa trái cây để vào phòng xem con làm gì? thì chỉ thấy nó cầm điện thoại. Hoặc ngồi máy tính, hoặc ngồi học bài. Tôi có hỏi thì con chỉ trả lời gắt gỏng vài câu và rồi kêu mẹ ra ngoài đi con đang bận.
Hôm nay tôi nhìn đồng hồ đã quá giờ vẫn chưa thấy con về. Lòng lo lắng bất an, tôi gọi điện thoại mấy cuộc thì không thấy con bắt máy. Tôi nhắn tin cũng không thấy con trả lời. Thường ngày con bé đi đâu về muộn sẽ gọi tôi báo là con đi gặp bạn A bạn B hoặc đi học thêm về muộn. Nhưng hôm nay thì không thấy tín hiệu nào báo về . Khiến tôi đứng ngồi không yên. Bao nhiêu suy nghĩ cứ chập chờn. Vì xã hội nhiều điều xấu cứ xảy ra nhan nhản, khiến tôi như thể vỡ não. Tôi không dám nói với chồng vì sợ ông ấy lại làm toáng lên la lối om xòm lại gây bất hòa giữa 2 cha con. Tôi cứ nhìn đồng hồ, lòng cứ cầu mong mọi con về.
(Truyện còn tiếp theo )