Câu Truyện Tâm Linh Về Đứa Con Gái Đã Mất là câu chuyện buồn đã làm tôi đau đớn suốt 5 năm qua. Tôi không dám nói chuyện lớn tiếng, tôi cũng không dám nhìn những gì thuộc về con, vì mỗi lần như vậy là trái tim tôi lại đau nhói và ngất lịm. Hôm nay tôi mới có thể ngồi đây viết lên những dòng chữ này, để kể lại những gì đã xảy ra trong cái ngày định mệnh và kể từ ngày đó tôi không có một ngày ngủ yên giấc.
Câu chuyện bắt đầu từ ngày tôi hạ sinh được một đứa con gái. Hôm đó tôi còn nhớ như in là ngày 10 tháng 2, Chồng tôi loạn choạng say sỉn bước vào nhà. Mỗi khi say sỉn đều tìm tôi để mà trút giận. Hắn co chân đạp thẳng vô người mặc tôi bụng mang dạ chửa. Lần này không may cho mẹ con tôi là hắn đá trúng bụng. Do nặng nề tôi không thể thoát thân đành phải quỵ xuống chịu trận. Cơn đau khủng khiếp làm tôi hoa mặt , mồ hôi toát ra ướt đẫm . Tôi tưởng chừng như là mình đã chết, hơi thở dồn dập, tôi không còn nhận thức được điều gì nữa.
Bất giác tôi thấy lạnh buốt và một làn không khí mờ mờ xuất hiện bóng dáng một đứa bé gái. Tôi cố nhìn nhưng không thấy rõ mặt, cô bé cười với tôi như một thiên thần nhỏ. Đôi bàn tay nhỏ nhắn nắm lấy ngón tay tôi. Tôi cảm giác được hơi ấm và như một luồng điện truyền thẳng theo các mao mạch lan tỏa hết lỗ chân lông. Tôi bàng hoàng tỉnh giấc khi nghe tiếng khóc thét của trẻ con. Đảo mắt nhìn quanh từ từ tôi nhận thức rõ thì thấy mình đang nằm trong phòng mổ và các bác sĩ đang hối hả cấp cứu. Tôi nhìn thấy rõ ràng từng hành động từng người cầm kéo, người cầm máy thở, người cầm chỉ may. Ai cũng bịt mặt chỉ có đôi mắt tập trung vào công việc mà họ đang làm. Thần kinh tôi có lẽ hồi phục và tôi nhớ tới con mình. Khi tôi đang cảm nhận được một sinh linh bé bỏng đang nằm gọn giữa 2 bầu vú căng cứng của tôi.Tôi nghe thấy nhịp tim, hơi thở của con bé, tôi vỡ òa hạnh phúc. Tôi biết con đã ra đời bình an. Và bác sĩ như nhận ra tôi đã tỉnh lại, liền nhìn tôi với ánh mắt thấu hiểu như nở một nụ cười. Tôi muốn nói lời biết ơn các bác sĩ, nhưng không mở lên lời, tôi lim dim trong cảm giác nửa tỉnh nửa mê như thể vừa thoát qua cửa tử.
Thấm thoát đã 6 năm, ngày con gái sinh nhật mừng 6 tuổi. Tôi nhìn con ngồi trước chiếc bánh sinh nhật lung linh ánh nến, con gái đẹp tựa thiên thần trong chiếc váy trắng tinh khôi. Đôi bàn tay nhỏ nhắn xinh xinh chắp niệm và đôi mắt khẽ nhắm hờ cầu nguyện. Tôi bất giác giật mình nhớ tới hình dáng của cô bé hiện lên trong lúc tôi ngất xỉu. Tôi thấy lạnh sống lưng nhưng rồi lại chấn an bản thân mình, đó cũng chỉ là giấc mơ. Tôi nhìn con gái mình ước mong con luôn khỏe mạnh, an vui hạnh phúc. 2 mẹ con mình sẽ luôn bên nhau hạnh phúc đến hết cuộc đời. Mẹ không nhiều tiền để đưa con đến một nhà hàng và cả cái bánh kem to hơn. Mẹ đã dành dụm bao lâu để mua cho con một chiếc váy trắng như con thầm mong và một chiếc bánh kem vừa nhỏ.
Cả 6 năm nay, đây mới là lần đầu tiên mẹ tổ chức sinh nhật cho con. Con đã phải thiệt thòi vì là con của mẹ, lẽ ra con phải xứng đáng được nhiều hơn thế nữa. Tha lỗi cho mẹ vì đã không đủ khả năng cho con được nhiều hơn. Cảm giác sống mũi cay cay. Nước mắt cũng chực vậy mà chảy dài mặc dù nụ cười vẫn nở trên môi. Con gái nhìn sang chợt hoảng hốt _ vì sao mẹ lại khóc. Con rất cám ơn mẹ vì đã sinh ra con. Chiếc váy mẹ mua rất đẹp, con thích lắm . Con sẽ để dành sang năm con mặc tiếp mẹ nhé. Tôi nghẹn ngào nói _ con khờ quá, sang năm con lớn hơn rồi. Ao này không mặc vừa nữa. Mẹ sẽ mua cho con một cái mới, con hãy mặc mỗi khi nào con thích nhé. Con gái nhẹ gật đầu vừa lấy đôi bàn tay nhỏ nhắn xinh xinh lên hai má tôi nhẹ nhàng lau nước mắt cho mẹ. Mắt con gái trong veo nhìn vào mắt mẹ vẻ đau lòng. Con của mẹ được sinh ra trong hoàn cảnh khó khăn. Khiến cho con trưởng thành và hiểu chuyện hơn các bạn cùng trang lứa.
Tôi ôm con bé vào lòng, mùi da thịt thân thuộc của con khiến mẹ hạnh phúc trào dâng. Chỉ cần được ngửi thấy mùi của con đã khiến tôi thấy ấm áp lạ thường. Tôi thầm nghĩ tới Cha của con, là người không xứng đáng làm cha. Càng không xứng làm chồng. Khi biết mẹ mang thai là con gái. Cha của con không hài lòng và đánh đập mẹ. Hắn cũng đã bỏ gia đình này kể từ khi con được 1 tuổi. Thương con phải chịu thiệt thòi thiếu thốn tình cha. Nhưng con ơi, mẹ sẽ bù đắp cho con. Đang mãi miên man trong suy nghĩ thì con gái nhìn mẹ mỉm cười – con thổi nến được chưa mẹ? tôi âu yếm nhìn con trìu mến khẽ gật đầu. Cả hai mẹ con vỗ tay hát bài happy birthday. Tôi thấy lòng mình thật sự yêu con vô bờ bến. Con là lẽ sống là hơi thở của tôi, tôi ước sao thời gian như thế này dừng lại mãi. Thế nhưng cảm giác luôn có ai đó đứng nhìn từ xa xăm cứ khiến tôi không ngừng lo sợ ( còn tiếp)