Truyện Tâm Linh Về Đứa Con Gái Đã Mất ( chương 2).
Sau khi 2 mẹ con cùng ăn bánh kem và chìm đắm trong sự yêu thương lan tỏa ấm áp . Con gái nhìn ra trước sân thấy điều gì đó liền đứng dậy kéo tay tôi vẻ hồ hởi _ Mẹ ơi, ngoài kia có ánh trăng sáng lắm. Mẹ con mình ra ngắm trăng đi. Tôi quên mất hôm nay là ngày rằm, tôi chẳng cần biết có ánh trăng đẹp hay không. Tôi chỉ biết làm theo yêu cầu của con một cách vô điều kiện. 2 mẹ con, một lớn, một nhỏ ngồi trước cửa, sát vào nhau, tay trong tay. Con gái líu lo _ mẹ nhớ không, lúc nhỏ mẹ thường bồng con và chỉ lên ánh trăng to tròn. Mẹ nói trăng tròn như quả trứng gà. Nói rồi con bé cười khanh khách, nụ cười hồn nhiên của con như phá tan không gian tĩnh mịch.
Tôi như muốn quên đi tất cả mọi lo toan cuộc sống, cùng con nhìn về ánh trăng và kể cho con nghe về cha của con, bởi vì đã đến lúc con nên biết chuyện này. Trước khi để con biết từ những lời trêu chọc của bạn bè khi con đang chuẩn bị bước vào lớp 1. Với một cô bé hiểu chuyện, có lẽ con bé cũng đã thắc mắc từ lâu. Nhưng sợ mẹ buồn, con bé không dám hỏi. Tôi vẫn muốn con gái có cái nhìn về cha mình như một sự thấu hiểu, thông cảm và hiểu được tình cảnh hiện tại là cha mẹ đã ly hôn. Tôi không muốn con có cái nhìn lệch lạc hoặc thù hận ghét bỏ người cha, vì như thế sẽ làm cho con gái mất niềm tin vào đàn ông sau này sẽ khó có thể mở lòng.
Sau khi nghe xong, con gái im lặng, dúi nhẹ người vào lòng mẹ như một con mèo con ngoan ngoãn nũng nịu. Con bé ôm ngang bụng mẹ. Nói nho nhỏ nhưng cũng đủ để 2 mẹ con cùng nghe _ mẹ ơi, con sẽ lớn nhanh để bảo vệ mẹ, con làm thật nhiều tiền nuôi mẹ. Con sẽ không bao giờ rời xa mẹ. Tôi dang rộng đôi bàn tay ôm con gái bé bỏng vào lòng, cảm giác thật hạnh phúc, cuộc sống này lấy đi tất cả cũng đã cám ơn ông trời ban cho tôi một đứa con gái ngoan cũng đã quá đủ.
Đêm nay không gian quen thuộc đó như vẫn còn đâu đây. Ánh trăng này cũng như cũ, những tiếng nói của con vẫn còn bên tai, nhưng bất giác tôi đưa tay ôm lấy con gái thì chỉ là hư không. Tôi đưa mắt kiếm tìm thì chỉ thấy sự lạnh lẽo đến chán chường. Tôi nhận ra tôi đã mất con mãi mãi, tôi không bao giờ được nhìn thấy đôi mắt trong veo như nước mùa thu có thể nhìn thấu đến tận đáy sâu. Và cũng không còn được nghe tiếng cười giòn tan của con gái. Con ra đi bỏ mẹ một mình nơi thế gian này làm sao mẹ có thể sống tiếp những tháng ngày còn lại. Mẹ tưởng chừng chết đi có thể dễ hơn là phải sống như một cái xác không hồn vật vã đau đớn không nguôi. Nhưng vẫn có một niềm tin duy nhất là mẹ phải sống để chờ con gái trở về. Con đã tuột khỏi tầm tay của mẹ trong 6 năm qua.
Mỗi ngày mẹ đều mơ thấy con, con mặc chiếc váy trắng tinh khôi, đôi mắt đượm buồn. Nhưng nụ cười vẫn xinh tươi như hoa nắng. Đưa đôi bàn tay bé nhỏ nắm lấy ngón tay của mẹ, nhưng dù mẹ cố với mãi vẫn không chạm được con.
Con chỉ đến thăm mẹ trong thời gian ngắn ngủi để rồi bỏ lại mẹ một mình lạc lõng chốn nhân gian. Mẹ sẽ chờ con, mẹ sẽ chờ con trở về. Dù một tia hy vọng mẹ vẫn sẽ chờ. Mẹ không biết là mình có thật sự tỉnh táo nữa không. Hay là mẹ đang rất tỉnh táo, vì sự linh cảm rằng sẽ trở về tìm mẹ. Dù rằng ai cũng nói con của mẹ đã thật sự ra đi mãi mãi. Dù rằng thế gian này có quay lưng lại với mẹ, gọi mẹ là người điên, gọi mẹ là người tâm thần. Nhưng mẹ biết mẹ vẫn chắc một niềm tin chờ đợi con.
Dưới ánh trăng đêm nay như cái ngày định mệnh cách đây 6 năm, ngày mà mẹ con mình cùng ngồi ngắm trăng, rồi con hứa khi lớn lên sẽ luôn bên mẹ, làm nhiều tiền về nuôi mẹ. Bàn tay nhỏ bé của con nắm lấy tay mẹ, ngủ gục trên đôi tay của mẹ, mẹ đã ôm con gái nhỏ vào lòng mỉm cười mãn nguyện nhìn lên ánh trăng kia thầm cám ơn ông trời đã cho mẹ đứa con gái xinh xắn đáng yêu, đứa trẻ hiếu thảo và hiểu chuyện.
Cái đêm nghiệt ngã ấy đã khiến mẹ gào khóc trong biển lửa tìm kiếm con trong tuyệt vọng. Mẹ không cảm thấy sức nóng cứ gào khóc gọi tên con, tay mẹ bới tìm từng cục than đỏ rực đến cháy phỏng . Mẹ không cần biết điều gì nguy hiểm. Mẹ chỉ biết tìm con là điều quan trọng nhất. Mẹ nhất định phải cứu con, con chắc chắn đang đau đớn và ngạt thở lắm. Rồi đôi mắt mẹ cũng tối dần, lồng ngực như sắp bung ra vì thiếu khí. Một màu đen phủ kín trước mặt, mẹ chỉ nghe đâu đó tiếng mọi người la ó dập lửa. Khi mở mắt ra thì toàn thân đau nhức vì bỏng nặng, chỉ nằm bất động thôi cũng thấy đau, mẹ nhìn quanh chỉ thấy chú Hoắc Kiến Phong ngồi bên cạnh lo lắng, mẹ chỉ kịp vội cất tiếng hỏi _ con em đâu? rồi lại rơi vào hôn mê. ( còn tiếp)