Truyện Tâm Linh Về Đứa Con Gái Đã Mất ( chương 3)
Tôi hỏi anh, nhưng không đợi được câu trả lời. Tôi vùng dậy định chạy vụt đi, nhưng bất lực trước những sợi dây ràng chặt quanh người. Họ buộc chặt dang 2 tay 2 chân tôi như thể không cho tôi cơ hội trở người. Nước mắt lăn dài, giọng nói khàn khàn nhắc lại câu hỏi _ con em đâu? nó có sao không? anh đưa nó đến đây cho em. Hoắc Kiến Phong nhìn tôi đôi mắt đỏ hoe. Giọng run run như thể anh có lỗi lầm sợ tôi trách mắng vậy _ con bé đã không còn nữa, mọi thứ đã chìm trong biển lửa, anh không thể nào cứu được con bé. Em hãy chấp nhận sự thật này và cố gắng vượt qua, có anh ở bên sẽ che chở em đến suốt cuộc đời này.
Giờ tôi không còn tâm trí để nghe gì khác ngoài tin tức của con gái. Tôi không tin con gái có thể ra đi trong sự đau đớn và đơn độc như vậy. Tôi nhắm nghiền đôi mắt như thể cố nhớ đến phút giây cuối cùng cái hình ảnh tôi ôm gọn con trong vòng tay ngủ thì chuyện gì đã xảy ra. Tôi cố nhớ vắt hết giây thần kinh cố nhớ như thể muốn đứt toác hết mối dây thần kinh nhưng vẫn không thể nào nhớ được một thông tin nào liên quan. Sự đau đớn thể xác lẫn đầu óc thần kinh căng thẳng khiến tôi lại rơi vào hôn mê.
Cái cảm giác nửa mơ nửa tỉnh dường như định mệnh bám lấy cuộc đời tôi. Đây là lần thứ 2 tôi đối mặt giữa cái sống và cái chết. Tôi cảm giác rất nhiều người tác động lên cơ thể mình, tiếng hối hả tấp nập bước chân của nhều người và rồi tôi không còn cảm giác được điều gì nữa. Thân thể tôi như đang rơi xuống vực sâu thăm thẳm, cứ rơi mãi như một mũi tên lao vút nhanh. Chợt một bàn tay nhỏ nhắn nắm lấy đôi bàn tay tôi cảm giác thân thuộc, tôi bất giác gọi Linh Nhi. Giật bắn người mở to đôi mắt, đôi bàn tay giật giật, cả người rung lắc không biết mình đang sống hay là đã chết, mình đang ở đâu.
Tôi như con thú hoang dại bị kìm kẹp, tỉnh giấc tôi lại đau đớn khi nghĩ về đứa con bé bỏng. Con chỉ mới 6 tuổi , mẹ chưa làm được gì cho con, chưa dẫn con đi chơi công viên nơi mà con thường dán đôi mắt thèm thuồng và buồn tủi. Mẹ chưa đưa con đến được siêu thị để con tùy ý chọn món kem mà con yêu thích hoặc món đồ chơi mà con ước mơ. Mẹ làm mẹ quá tệ rồi phải không? mẹ chỉ biết ngày đêm gởi con cho nhóm trẻ, đi từ sáng đến tối mịt mới về đón con. Mẹ thường xuyên cho con ăn tối muộn, khiến bụng con đói cồn cào, sôi lên tiếng _ òn ọt, rồi con nhìn mẹ ngượng ngùng và nở nụ cười gượng đáng yêu. Mẹ yêu biết bao nụ cười ấy, đã xua tan bao nhiêu mệt mỏi. Giờ đây mẹ lại không thể bảo vệ được con, để con chịu khổ quá nhiều vì mẹ rồi phải không? con hãy đợi mẹ, mẹ sẽ theo con dù đến chân trời nào. Tôi cố vùng vẫy như thể muốn những vết phỏng trên da cọ vào dây trói, cọ vào nhữn tấm vải che để thấy cảm giác đau đớn trên da thịt mình như thể tự trách bản thân mình. Là sự hành hạ như thể muốn chết đi ngay trong lúc này. Sự kiệt quệ và sự vùng vẫy của tôi khiến vết thương toàn thân hở miệng, máu tươi lại tuôn trào. Tôi chỉ hận là không thể đi theo con gái trong ngọn lửa thiêu đốt, để con gái phải đau đơn cô độc 1 mình ( còn tiếp)