Ngày ..tháng…năm…Tôi năm nay vừa tròn 30 tuổi, cái tuổi bắt đầu sự nghiệp và trưởng thành hoàn chỉnh hơn. Trải qua cái tuổi mộng mơ và hay ngông nghênh. Bởi vì đã vấp phải những sóng gió cuộc đời và nhận ra đâu là mục đích sống và biết mình cần gì, muốn gì. Thì chính lúc ấy mới nhận ra gia đình, cha mẹ là nơi quan trọng nhất đối với tôi. Tôi còn nhớ rất rõ cái ngày mà tôi trượt kỳ thi tuyển công chức vào làm việc tại sở khoa học công nghệ. Tôi thất vọng bản thân mình sao quá đỗi long đong lận đận, tôi đã trách bản thân mình 1 nhưng tôi trách cha mẹ tới 2. Tôi bước thẫn thờ về nhà nằm trong vô thần.
Tôi trách cái dòng họ mình không có ai để mà nhờ cậy, chúng bạn học ra trường có chú bác, cậu dì gởi gắm xin việc. Khi vào làm thì không bị chèn ép, còn tôi thì lận đận trầy trật mãi mới xin được vào cái chân văn thư của một cơ quan nhỏ bé cấp xã. Lương ba cọc ba đồng, không đủ đi đám cưới đồng nghiệp, đám hỏi, đầy tháng, thôi nôi,,, đủ các loại. Buộc tôi phải bỏ quê lên thị xã mong tìm được một cơ hội, rồi thì làm đủ các nghề từ chạy bàn đến bán shop, rồi phát tờ rơi,…đủ các nghề cũng không đủ nuôi thân và trả tiền thuê trọ. Gia đình thì hối thúc phải xin vào nhà nước làm, kiếm cái chân ổn định làm lâu dài sau này kiếm lương hưu để sống tuổi già. Cái tư tưởng đó khiến tôi phải một lần nữa tham gia kỳ thi tuyển công chức, thì hỡi ơi,,,đi thi cho có lệ chứ thực ra người ta đi cửa sau hết rồi, còn tôi rớt từ vòng gởi xe. học đại học hẳn hoi mà rồi còn mãi long đong, nghề nghiệp không ổn định, đi tiến thêm một bước lên thành phố phồn hoa mong tìm cơ hội khác.
Công việc bắt đầu chấp nhận làm công nhân thời gian cũng ổn định, nhưng mà thấy không có tương lai. Xuất phát điểm thấp khi bước chân đường đời thật sự rất khó trở mình phải không? nhiều đêm nằm suy nghĩ về bản thân mình, hay chấp nhận cuộc sống như thế này, hoặc là mình phải bắt đầu từ đâu để trở mình. Lúc này hình ảnh cha mẹ chính là niềm động lực lớn nhất trong tâm trí, và rồi tôi quyết định chọn cho mình sự nỗ lực, phải tiếp tục trở mình và chấp nhận mọi khó khăn gian nan vẫn quyết thay đổi cuộc sống của mình. Sinh ra trong nghèo khó là mình không có quyền lựa chọn, nhưng sống tiếp nghèo hay không là do mình quyết định. Tôi bắt đầu quan sát mọi người xung quanh tôi, họ đang làm gì, họ kiếm tiền như thế nào? họ thương đi đến đâu về đâu? Sau thời gian tôi nhận ra đầu tiên tôi học cách cởi mở, bỏ đi cái sự tự ti nhút nhát, đó chính là hố sâu đẩy tôi vào huyệt mộ. Tôi quyết tập cách bắt chuyện, làm quen, giao lưu bạn bè, tham gia mọi chương trình của công ty, thể hiện mình trước đám đông, chỉnh chu hình ảnh, tiếng nói và dần dần tôi có nhiều mối quan hệ khi bầu chọn chức vụ trưởng ca, tôi đã được tín nhiệm. Tuy đó là chức vụ nhỏ nhoi nhưng nó là cả một sự nỗ lực thay đổi bước đầu đã đạt kết quả, và từ đó tôi có cơ hội giao lưu cùng các trưởng phòng ban, cả những buổi họp phân công với phòng ban nhân sự..cùng với sự đeo bám học tiếng anh hằng đêm tại trung tâm ngoại ngữ đã giúp tôi tự tin hơn về khả năng nói tiếng anh, và cũng có lần may mắn gặp được vị tổng giám đốc công ty thoáng qua ở Căn tin công ty, tôi đã không bỏ qua cơ hội mà đến chào hỏi. Lúc vị Giám đốc đang vui vẻ mỉm cười tôi chợt thoáng thấy nét mặt ông ấy trắng bệt, đổi màu tím tái, thoáng chốc tôi nhận ra điều bất ổn thì ông ấy đã ngã nhoài người may mà tôi nhanh tay đón kịp. Ông ấy bị đau tim bất giác tôi nghe ông ấy ra hiệu lấy thuốc trong người để ông ấy uống, khiến tôi quên hết quan hệ chủ tớ mà chỉ biết vội vã giúp ông ấy qua cơn nguy kịch, đó cũng chính là định mệnh của tôi.
Sau lần đó,vị Giám đốc như để cám ơn tôi đã đề nghị tôi làm trợ lý cho ông ấy, vì một phần tôi có thể giao tiếp được tiếng anh nên đây cũng là một cơ hội mới nhưng còn về công việc thì tôi thật sự chưa trải qua. Nhưng với tư duy không biết sợ khó là gì, tôi tin rằng tôi sẽ học hỏi nhanh chóng. Thật sự tôi phải cật lực theo ông ấy khắp mọi nơi, công việc bù đầu cũng không giải quyết hết, tôi như thể không kịp ăn không kịp ngủ, bởi vì chưa nắm bắt nhịp độ và cách sắp xếp khoa học khiến tôi chạy quay cuồng. Sau một tháng tưởng chừng muốn bỏ cuộc thì tôi chợt ngộ ra được mọi chuyện phải có kế hoạch, phải có sổ tay, phải có bảng ghi chép biểu mẫu để điền vào sẽ nhanh hơn…cứ mỗi chút tôi biến tấu thêm một chút để tiện lợi cho công việc mình hơn, dần dần đã đi vào quỹ đạo. Tôi vẫn chưa thả lỏng được vì dù sao khả năng tiếng anh vẫn chưa thật sự tốt, tôi tìm ngay cho mình một người bạn nước ngoài qua trang kết bạn wechat. Mỗi khi cần nói tiếng anh hoặc cần chỉnh sửa các văn phong thì tôi nhờ bạn đọc sơ giúp. Từng ngày cố gắng từng ngày tự điều chỉnh mọi việc cá nhân, mức lương cũng tăng nhưng không có thời gian để hưởng thụ, tôi chỉ gom góp gởi về nhà, cất giữ tiết kiệm 1 phần để mong mua được căn hộ chung cư đón cha mẹ lên ở cùng. Nhưng điều sai lầm tiếp theo đó là công việc ngập đầu lại quay cuồng học tiếng anh khiến tôi không có thời gian giao lưu bạn bè, người thân, ngày càng xa dần và tôi chợt nhận ra mình thật cô đơn.
Tôi lại tiếp tục suy nghĩ mình là đang vì điều gì, công việc này thật sự đúng là giấc mơ giúp mình kiếm tiền và phát triển sự nghiệp như mình mong đợi. Tại sao mình vẫn không thấy vui? Đó chính là cả tình yêu tôi cũng không có thời gian để yêu và dường như tình cảm yêu đương không có trong khái niệm của tôi. Tôi không thấy rung động hoặc là ấn tượng về một ai, thì cũng là lúc cha mẹ hối thúc việc kết hôn. Tôi cũng lần lựa hứa hẹn cho qua, rồi lại tiếp tục mỗi ngày như một cái máy, và rồi điều tôi cố gắng cũng đã đạt được đó là tôi có thể mua được căn hộ chung cư đón cha mẹ lên ở cùng. Mọi chuyện thật sự tốt đẹp, khi mà bạn bè dòng tộc luôn khen nức nở rằng cha mẹ tôi có phúc nhờ con gái. Con gái quá giỏi, thành đạt và hiếu thuận. Nhưng rồi niềm vui đó cũng không kéo dài được bao lâu, khi sống chung với cha mẹ cùng một mái nhà. Khi xa nhau thì tâm tư gởi về nhau, tình cảm nhớ nhung hằng ngày, gọi điện thoại mỗi ngày, bay về nhà thăm cha mẹ ngay khi có thể.
Cứ tưởng rằng khi sống cùng cha mẹ thì tôi sẽ an tâm hơn, được ở bên chăm sóc hơn, nhưng tôi thật không thể lường trước được đó lại chính là áp lực đè nặng lên tinh thần tôi mỗi ngày bị dồn nén đến cùng cực. Mỗi ngày tôi phải nghe những lời cằn nhằn của cha và của mẹ về việc đi làm sớm về muộn, không ăn cơm nhà, không tập thể dục, không lấy chồng…những sự so sánh con gái ông A, Cháu ông B,..bằng tuổi mày đã lấy chồng con lớn…Mày làm nhiều tiền rồi chết nhà cửa bỏ cho ai? nhẹ nhẹ thì chỉ là cằn nhằn, còn nặng hơn nữa là mắng mày chẳng được tích sự gì? chẳng bằng con ôn A, con ông C….rồi những câu hồi tưởng nghe đến xót xa : Tao hối hận theo mày lên đây, chẳng có bạn bè để chơi, hối hận vì cho mày lên thành phố này chứ mà ở dưới quê thì chồng con rồi…cả trăm ngàn câu trách móc đều phải nghe và chịu đựng mỗi ngày thì liệu rằng áp lực công việc cũng không đau lòng , không tổn thương, không xé nát tâm can bằng chính những câu nói này
( còn tiếp )