Bi năm nay đã học lớp 8 rồi, Bi càng ngày càng không muốn nói chuyện với mẹ, mẹ cũng ngày càng cáu gắt với Bi nhiều hơn. Bi thấy chán về nhà, Bi muốn đi học mãi ở trường và ước không phải về nhà nữa. Bi cũng biết làm con là phải vâng lời và lễ phép, nhưng mà Bi ghét nhất ở mẹ đó là mẹ lúc nào cũng bắt Bi ăn những cái Bi không thích, mẹ bắt Bi xem những chương trình TV mà Bi không thích, mẹ bắt Bi phải đi học những môn mà Bi không muốn. Bi thích ăn gà rán và nước coca, mẹ cấm không cho Bi ăn, sáng nào mẹ cũng bắt Bi ăn cơm, ăn mì, ăn nuôi, hằng bao nhiêu năm cứ quay tới quay luôi bấy nhiêu đó Bi ngán tới nỗi nghĩ tới thôi cũng ngấy tới mũi. Bi thích được học võ, Bi thích được chơi đá bóng với các bạn vào cuối tuần. Nhưng mà mẹ cứ bắt Bi học tiếng anh, học nhạc, học bơi. Bi nói không muốn học thì mẹ cũng đã đăng ký rồi, tốn tiền rồi, Bi đâu dám bỏ vì sợ bố mắng và đánh Bi. Bi còn ghét nhất chuyện này mẹ biết không? đó là chuyện gì mẹ cũng mách với bố, bố nghe xong liền lườm Bi và gằn giọng, Bi thấy rất nặng nề và trách sách mẹ sao cứ thích mách bố.
Bi thích được chơi với các bạn, thíc được ngồi quán vỉa hè, thích được đi câu cá cùng các bạn. Nhưng mà mẹ đều không cho, mẹ bảo nắng rồi mưa rồi ốm bệnh. Bi có van nài, có khóc mẹ cũng không cho. Bi ước có thể bỏ nhà đi bao lâu mình muốn, đi tới những đâu mình thíc. Bi không muốn các bạn nói Bi là mọt sách, suốt ngày chỉ biết học và học. Mỗi ngày đến lớp chơi với các bạn Bi thấy vui biết bao, Bi ước ao có thể học hết lớp 12 rồi vào đại học để Bi được đi học xa nhà. Bi ngày càng không muốn nói chuyện với bố mẹ nữa, cả hai chỉ suốt ngày nói học học và chỉ học, rồi kể chuyện ngày xưa Bi nghe đến thuộc từng chữ tiếp theo. Bi không nói chuyện nhiều như ngày xưa nữa, Bi về phòng đóng cửa muốn ở 1 mình thôi. Bi học lớp 8 chương trình học cũng có nhiều cái khó hiểu, nhưng mà Bi không muốn cố gắng nữa, Bi muốn là học sinh trung bình thôi, học nhiều quá áp lực điểm số cũng khiến Bi ngột ngạt cứ mỗi độ kiểm tra và thi cử, bố mẹ cứ bảo ” Mày mà điểm kém thì chết với bố”.
Bi chẳng biết cuối cùng là Bi sống vì các mục đích gì nữa, Bi chỉ như một con rối cho bố mẹ nhào nặn, Bi như một con búp bê vô hồn, không cảm xúc nữa. Nên nhiều lúc quá bức bối Bi đã cãi lời mẹ, Bi đã hét lên và cáu gắt, vì trong tâm trạng của Bi không ổn định, Bi đang phát triển cơ thể cứ biến đổi từng ngày, Bi không biết tại sao râu càng ngày càng dài, bộ phận cơ thể cứ lóng ngóng đụng đâu rơi bể đó. Giọng nói của Bi cũng thay đổi, nó rất khó chịu, lại gặp thêm mẹ suốt ngày léo nhéo bên tai, làm Bi tức giận và ngày càng tức giận nhiều hơn. Mẹ lại càng nói nhiều hơn, lại càng phàn nàn chê bai Bi nhiều hơn, mẹ cứ như một cái máy theo dõi gắn vào Bi ấy. Lúc nào cũng thấy bóng dáng mẹ và những câu nhắc nhở của mẹ đi vào cả trong giấc ngủ của Bi. Rồi những câu nói gắt gỏng của Bố, cả những cái bộp tai của bố làm Bi ghét bố lắm, Bi không muốn làm con của bố mẹ nữa. Bi chỉ muốn là bạn Nam cùng lớp với Bi thôi, bố mẹ bạn ấy rất vui vẻ, rất hòa đồng với con và cả bạn của con, mỗi lần Bi tới nhà Nam chơi đều được bố mẹ Nam trò chuyện vui vẻ, âm áp. Bi nhìn gia đình Nam mà ước mơ cả đời này chỉ muốn là con của bố mẹ Nam thôi. Nhắc tới bố mẹ Bi thì việc bạn bè tới nhà chơi là điều không thể, bố mẹ luôn dò xét và hỏi gằn những câu khó chịu khiến các bạn của Bi không ai muốn tới chơi với Bi. Bi như bị giam lỏng trong nhà, và chỉ biết từ nhà tới trường và từ trường tới nhà. Bi ngày xưa nói nhiều lắm, nhưng giờ Bi không muốn tiếp xúc với ai, Bi lầm lũi trong nhà như một con thú cưng của bố mẹ.
Có lẽ những ngày sắp tới Bi chọn cách im lặng và về phòng đóng cửa, Bi chẳng muốn là Bi nữa, Bi chỉ muốn được như cánh chim kia bay cao tự do đi thật xa.