Bố mẹ nhìn tôi với ánh mắt khó chịu khi tôi chuẩn bị bước ra khỏi cổng. Mỗi khi tôi đi đâu ra khỏi nhà là phải báo cáo trước với bối mẹ. Rồi phải chịu trả lời tât cả câu hỏi của mẹ _ mày đi đâu? đi với ai? Khi nào về ? về nhà ăn cơm đấy…. Tôi ngao ngán quá thể, nhưng phải cố gắng trả lời để mà còn được đi. Đây không phải là mà là lần thứ 100 con quyết định bỏ nhà đi.
Câu chuyện buồn của tôi
Bố mẹ tôi là công chức công việc cũng tạm ổn. Gia đình cũng ở mức tầm trung, tôi được nuôi dưỡng như hết sức khoa học. Đó là ăn ngủ đúng giờ, luyện tập sức khỏe ầy đủ. Nhưng mà tôi thì vẫn đèo đẹt và bệnh vặt liên miên. Tôi chỉ được học và biết từ nhà về trường từ trường về nhà. Ngoài ra được xem tivi theo giờ quy định.
Tuổi thơ của tôi lớn lên trong vô vị, chỉ biết học và học thì xã hội ngoài kia vận hành xoay chuyển thế nào với tôi chẳng là gì. Tôi học hành cũng được hạng ưu nhưng bù lại thì tôi không có bạn bè. Tôi không bao giờ được đến nhà bạn chơi hoặc tụ tập bạn bè ăn hàng. Và tất nhiên cũng không có bạn bè nào muốn đến nhà tôi chơi vì tôi cũng chẳng bao giờ ngỏ lời mời.
Vì tôi biết bố mẹ tôi sẽ chẳng bằng lòng điều này. Hoặc có chăng là 1 đứa bạn ngồi chung bàn, chơi chung nhiều năm tới nhà chơi được dăm ba lần thì cũng chẳng bao giờ quay lại. Vì thái độ soi của cha mẹ tôi khiến bạn tôi cũng không thể nào thấy thoải mái được. Tôi hiểu điều đó nên cũng không trách bạn, chỉ là trách mình có cha mẹ quá khó tính.
Con có phải đã quá ngoan hay bởi cha mẹ quá đáng
Tôi lớn dần trong sự lẻ loi và cô độc bạn bè. Chưa kể áp lực học hành mỗi khi tôi có điểm xấu thì coi như hôm đó ăn cơm trong nước mắt. Những hôm trường tổ chức trại hè, trại xuân. Tôi đều phải về sớm trong khi tôi muốn được như các bạn ngủ lại trại và tham gia các trò chơi.
Bố mẹ không cần biết tôi cần gì, thích gì, tôi nghĩ gì. Chỉ ra lệnh và tôi phải thực hiện. Cả việc ăn món ăn mà tôi tôi không thích ăn cũng phải ăn. Mặc dù miệng thì ăn mà nước mắt thì chảy. Tôi thấy cảm thương cho chính bản thân mình bất lực quá. Tại sao tôi có thể tiếp tục điều này hơn 15 năm qua.
Ngày ngày lầm lũi còn hơn cả Cô Mị trong truyện. Có lẽ tôi đang tạm chấp nhận, hay tôi chịu thua tôi cũng không biết nữa. Nhưng sâu thẩm trong lòng tôi đã nhiều lần tính tới chuyện mình bỏ nhà đi. Tôi sắp xếp suy nghĩ trong đầu mình xem mình nên mang theo gì. Và mình sẽ đi đến nhà ai, mình sẽ ở đâu?
Tôi không thể nào đi bụi đời đươc, vì khi xem các bộ phim tôi thấy bụi đời thì không có tương lai. Bị đánh, bị đói rét chợt giật mình gạt bỏ ngay tư tưởng đó. Đến nhà bạn thì bạn nào sẽ chứa mình, mình trước giờ không có lấy một người bạn thân thì biết nhờ bạn nào giúp đỡ, rồi lại bị bố mẹ tóm lại thì còn thê thảm hơn.
Con đã quyết định rời bỏ căn nhà mình
Mải mê với những việc tìm cách bỏ nhà thì việc học hành sa sút. Điểm xấu liên tục kéo đến, khiến tôi ăn cơm chan nước mắt nhiều hơn. Đêm nằm nước mắt chảy dài trong thầm lặng. Tôi đã quyết định rồi, ngày mai tới lớp tôi sẽ viết một lá thư gởi lại cho bố mẹ. Tôi quyêt tâm bỏ đi mãi mãi không bao giờ quay trở lại căn nhà này và không bao giờ muốn là con của bố mẹ nữa.
Lá thư có nội dung ” Kính gởi bố mẹ, Khi bố mẹ đọc được thư này thì con đã không còn trên cõi đời này. Người ta nói chết là sự nhu nhược và ngu ngốc nhất, vì ai cũng cần phải sống. Nhưng với con thì chết là hết. Chỉ có chết mới có thể thoát được sự kiểm soát của bố mẹ. Con sẽ không còn phải nghe những lời chì chiết của bố.
Bố chẳng bao giờ ngồi bên con để trò chuyện chơi đùa cùng con từ khi con còn bé thơ đến giờ. Bố luôn như một người xa lạ và chỉ biết mắng con, hét con. Có nhiều lúc quát to đến nỗi con giật cả mình mà sắp rơi cả chén cơm. Bố có phải là bố của con không? tại sao con thấy bạn bè đều có bố hiền từ, yêu thương con cái của họ. Họ bảo ban ôn hòa và thậm chí ôm con vào lòng còn bố chưa từng. Bố chỉ cho con một cảm giác xa cách và khiếp sợ như một con cọp dữ hay trừng mắt và đòn roi.
Còn mẹ thì ngày ngày chỉ biết trách móc con thôi
Từ học hành, ăn uống, tắm giặt, đi ngủ, chậm chạp, không được lanh lẹ hoạt bát như con người ta. Chẳng được tích sự gì, chỉ biết ăn hại. Con đã rất đau lòng và khóc hàng đêm bố mẹ có biết không? Con cũng không có lấy một người bạn thân để mà tâm sự chia sẻ. Vì con đâu có thời gian và được quyền chọn bạn để chơi.
Con chỉ biết ôm con cún Bông mà khóc mỗi ngày mẹ có biết không? Rồi cả con Bông mẹ cũng đem cho người khác.Vì bảo rằng con chơi sẽ bị nhiễm khuẩn này nhiễm khuẩn nọ. Nó là người bạn duy nhất, là niềm vui duy nhất của con. Nhưng mà mẹ cũng đã tự ý quyết định đem đi mất.
Mẹ có biết là con đã khóc và nhớ con Bông đó bao ngày không? Con chỉ biết rằng cuộc sống của con thật sự quá sức chịu đựng rồi. Giờ thì con đã mệt rồi, nước mắt cũng đã khóc quá nhiều. Và trái tim con cũng đã không còn biết bám víu vào điều gì để mà sống tiếp tục được nữa.
Sau bao ngày suy nghĩ con đã chọn cách giải thoát
Khi mà nghĩ tới những chuỗi ngày sau này mãi mãi không thoát được bàn tay kiểm soát của bố mẹ thì thôi hãy để con tự giải thoát cho mình. Điều con hối hận nhất là con đã sinh ra trong gia đình này. Mẹ luôn bảo con sướng hơn bao người khác, bố bảo _ ngày xưa tao với mẹ mày đẻ được có mỗi mình mày chứ được vài đứa thì được nhờ. Con không biết rằng con đã hư hỏng điều gì? Con cũng đã nỗ lực hết sức mình, học hành luôn hạng nhất nhì trong lớp, xóm làng đều bảo con ngoan và học giỏi. Họ hàng luôn bảo con cái họ nhìn vào con làm gương.
Thế nhưng đối với bố mẹ như thế nào mới là đủ? là hài lòng, từng lời, từng câu bố mẹ như dao cắt. Bố mẹ cũng chưa bao giờ lắng nghe con dù chỉ một lần. Chỉ cần con cất tiếng là chỉ biết quát và mắng và đánh, và tự quyết định lấy đi hết niềm vui của con. Thôi con xin tạm biệt bố mẹ ở đây, bố mẹ hãy sống vui vẻ, con đi đây. Vĩnh Biệt”