Tôi năm nay 42 tuổi, cái tuổi mà mái tóc đã lưa thưa tóc trắng tóc đen. Tôi cao to, thân hình cân đối, mũi cao, đôi mắt phượng, mặt góc cạnh nam tính, bạn bè đánh giá là thuộc diện đẹp trai. Nhưng chính vì điều đó khiến tôi kén chọn bạn trăm năm, tôi không cần vợ đẹp, nhưng phải là hậu phương vững chắc. Cứ mải mê lo sự nghiệp và kiếm tìm người phụ nữ hoàn hảo nên mãi tới nay tôi mới được là bố của 1 cháu gái 2 tuổi, tôi đã lập gia đình muộn và giờ mới thấy thấm thía nỗi khổ của người làm bố ở tuổi trung niên. Cái tuổi lẽ ra phải được tập trung vào công việc và sự nghiệp thăng tiến hơn. Nhưng tôi đã sai khi có suy nghĩ ” Đàn ông phải có sự nghiệp mới có gia đình” Rồi tôi cứ dong duỗi cuộc đời mãi cũng chỉ kiếm được căn nhà che nắng che mưa, và rồi quyết định lấy vợ ổn định cuộc sống. Để bây giờ nhìn bạn bè, con cái đã trưởng thành còn mình thì lọc cọc nuôi con mọn. Tôi và vợ thật sự hạnh phúc khi con gái chào đời, một sinh linh bé bỏng mà tôi nhớ như in cái ngày tôi bế con lần đầu. Tôi cứ loay hoay xòa đôi bàn tay lóng ngóng mãi như hứng lấy một vật gì quý giá mà cứ sợ nó tuột khỏi bàn tay.
Vợ tôi sinh con xong thì ở nhà chăm sóc con. Cô ấy là một kế toán cho công ty nước ngoài, ngoại hình cũng tương đối xinh, và tính toán chu toàn gia đình khiến tôi rất hài lòng, tôi hơn vợ tôi 10 tuổi, năm nay cô ấy vẫn còn trẻ để có thể lo lắng cho con, và hiểu tâm lý con hơn tôi. Tôi chỉ biết kiếm tiền và mọi việc trong gia đình đều một tay vợ tôi quán xuyến. Con gái ngày càng lớn càng có nét giống bố, nhất là đôi mắt tuyệt đẹp và sống mũi cao, tôi rất yêu con. Nhưng tôi lại không gần gũi được với con bé, nó cứ lẩn tránh và sợ sệt mỗi khi gặp tôi. Cứ thấy tôi nhà trước là con bé chạy ra nhà sau, bám lấy mẹ không rời, mẹ đi đâu thì i như rằng con bé đem bám như hình với bóng. Tôi thường đi làm, ngày 8 tiếng ở công ty, ít có thời gian chăm sóc con, lại thêm không có kinh nghiệm vui chơi với trẻ con, lại không thích ồn ào, tính tôi hay cáu gắt, mỗi lần con làm vỡ đồ hoặc chơi đồ chơi vương vãi trong nhà là tôi bắt phạt và nghiêm khắc trừng trị.
Có lần con gái đang ăn cơm, mẹ cứ đút mãi con không chịu nuốt, khóc í ới điếc cả tai. Tôi có mắng cỡ nào cũng không ngừng khóc. Tôi lôi ra bộp mất phát vào đít, càng quát con bé càng khóc to. Tôi điên tiết tát con một phát hơi mạnh tay, khiến con bé kinh hãi mà không khóc nên lời. Cứ những trận đòn và sự quát mắng của bố khiến con bé ngày càng sợ tôi và biết vâng lời hơn. Tôi không ẵm bồng con hoặc chải tóc cho con như những ông bố khác, nhưng tôi rất để ý và yêu cầu vợ không được để con đầu tóc luộm thuộm, quần áo phải luôn sạch sẽ.
Tôi thiết nghĩ, chuyện mẹ dỗ dành chỉ hại con làm nũng, không biết sợ bố mẹ sau này lớn lên khó bảo. Vợ tôi thì một mực bênh con, cứ mỗi lần tôi mắng con là y như rằng vợ chồng to tiếng. Khiến tôi thấy chán ngán cái cảnh về nhà vợ con inh ỏi, mẹ con có mỗi việc ăn cơm thôi cũng rất mất thời gian. Tuy tôi rất thương con, nhưng bây giờ tôi cảm thấy chán cảnh có gia đình, vợ tôi lại chăm con yêu chiều con mà không còn thời gian cho chồng. Những đêm vào giường đợi mãi vẫn chưa thấy vợ vào tôi ngủ quên lúc nào không biết. có nhưng hôm gạ mãi vợ mới chịu vào ngủ sơm được một hôm thì vợ lại quay lưng ngủ mê mệt như thể quá nhiều việc khiến cô ấy kiệt sức. Tôi nằm bên cạnh tức anh ách, vì vợ làm cho mất hứng, tôi cũng chẳng muốn đánh thức vợ đành thui thủi ngủ trong sự hậm hực.
Bên nội cứ nhắc chuyện mong cháu trai nỗi dõi, khiến tôi thêm áp lực. Tôi không quan trọng việc con trai hay con gái, nhưng cứ mỗi độ về ông bà nội chơi lại bị cả làng nhắc khi nào đẻ thêm cu tý. Khiến tôi không muốn vác mặt về nhà ông bà nội, lại thêm bực tức trong lòng. ( còn tiếp)