Nhìn thấy xe của cha tôi đi làm về, đang dựng vào sân, tôi đang xem tivi bỗng nhiên bắt gặp đôi mắt liếc sắc lạnh của cha. Ông ấy luôn nhìn tôi với đôi mắt sắc lạnh đó bao nhiêu năm nay. Dù tôi là con ruột của ông ấy và cũng không gây ra lỗi làm gì. Ngược lại tôi luôn là con ngoan trò giỏi, học ở trường luôn là học sinh top 2 trong lớp. Giữa tôi và cha dường như không có một phút giây nào gần gũi và thoải mái. Tôi không bao giờ hỏi chuyện cha tôi ngoài lúc nào thật sự cần thiết. Và cha tôi thì không bao giờ đưa tôi đi chơi, mua cho tôi món đồ chơi, và cũng không bao giờ nói chuyện với tôi một cách ôn hòa. Tôi lớn lên từng ngày với sự tránh né cha, tôi thấy cha ở nhà trước thì tôi ra nhà sau. Tôi thấy cha tôi ra nhà sau thì tôi ra nhà trước, tôi không hiểu tại sao tôi luôn làm vậy, Tôi không bao giờ được phép hát ca tung tăng nhí nhành trong chính ngôi nhà của mình. Những lúc không có cha ở nhà thì tôi thấy như mình được hít thở không khí trong lành và yên bình. Tôi thỏa thích xem tivi kênh nào tôi muốn, còn cha tôi ở nhà thì tôi chỉ được xem những gì cha tôi xem. Tôi chỉ có con chó làm bạn và 1 con mèo lớn lên cùng tôi, tôi sống khép kín, ít giao du bạn bè, không đi chơi, chỉ chăm lo học hành và quanh quẩn trong nhà. con chó và con mèo là bạn tốt nhất của tôi từ khi tôi biết yêu thương có lẽ là từ lúc tôi học lớp 1. Tôi chỉ biết nói chuyện với chúng, chạy nhảy nô đùa cùng chúng là tôi thấy bình yên nhất. Nhưng cũng chỉ là lúc cha tôi đi làm vắng nhà, còn lúc cha tôi ở nhà thì tôi như một bóng ma di chuyển, không tiếng nói, không tiếng cười. Tôi chỉ biết cảm nhận được tình yêu thương của mẹ, dù đi đâu làm gì tôi vẫn luôn được mẹ yêu thương.
Khi tôi bắt đầu học cấp 2 thì sự xa cách giữa tôi và cha tôi càng lớn, Tôi cũng không để ý việc xa cách đó là gì, mà tôi chỉ biết tránh né sự đối mặt với cha càng nhiều càng tốt. Tôi trở nên ít nói và chấp nhận mọi sự ấm ức trong lòng, không nói cùng ai, cũng không biết nó là gì. Tôi chỉ biết đến lớp thì chơi đùa cùng một vài người bạn thân, còn về nhà thì chơi cùng 2 bạn chó mèo yêu quý. Gia đình tôi luôn mang bầu không khí nặng nề và xa cách, trong mỗi buổi ăn cơm, tôi đều im lặng và dán mắt vào cái tivi để mong tránh né mọi lời nói và ánh mắt nhìn của cha tôi. Có nhiều lần tôi thấy cha mẹ cãi nhau vì cha tôi nghi ngờ tiền bạc thất thoát, mọi chi tiêu trong nhà đều ghi chép sổ sách, tôi thì không bao giờ quan tâm tiền vàng cha mẹ cất ở đâu và có bao nhiêu. Nhưng lúc nào cũng nghe cha tôi kêu mất, và rồi cãi nhau với mẹ. Tôi cảm thấy ngột ngạt trong cái nhà này, và ngày càng lớn tôi càng nhận thức được phải cố gắng học thật tốt đỗ đại học để thoát li cái nhà này. Tôi không bao giờ dám mời bạn bè tới nhà, suốt 12 năm học, vì tôi sợ cha tôi cư sử khó khăn làm tôi mất mặt và cũng làm bạn bè tôi áp lực. Tôi cũng không đi nhà bạn chơi, không tham gia hoạt động trường lớp, tối quyết tâm học tốt để đạt mục tiêu thoát li khỏi căn nhà càng sớm càng tốt. Năm tôi học lớp 9 thi tốt nghiệp được điểm cao được vào trường chuyên ở Tỉnh cách nhà khoảng 50km. Tôi đã nói cha mẹ xin cho tôi vào trường chuyên để học một phần để nhanh thoát căn nhà này, một phần có cơ hội thi đỗ đại học hơn. Nhưng đáng tiếc và là điều khiến tôi thất vọng tuột độ, cũng như mất hết động lực khi cha mẹ tôi không đồng ý. Tôi lại phải tiếp tục 3 năm dài đăng đẵng trong cái nhà này và lại phải sống trong bầu không khí nặng nề, tôi không hiểu tại sao cha mẹ luôn áp đặt tôi giờ ăn, giờ ngủ, giờ học, suốt bao nhiêu năm mà tôi cũng răm rắp nghe theo như một cỗ máy. Cha tôi sư xử thật sự lạ lùng, khi mà tôi đi chơi nhà hàng xóm kế bên chưa kịp về trước 9h thì cha tôi đã khóa cửa không cho vào nhà, tôi kêu cửa mãi thì ông tung cửa ra với cái gậy dài trên tay và đẩy tôi cúi xuống đánh tới tấp, mặc dù tôi đã học lớp 10. Tôi cũng chỉ cắn răng chịu đựng mà không dám nói lời nào, khi hết tức giận ông bắt tôi vào ngủ, hôm đó mẹ tôi không có nhà, mẹ phải đi bệnh viện nuôi bà ngoại mấy hôm. Cha tôi thường ngày ngủ khác giường nhưng hôm nay nằm giường của tôi và mẹ, tôi cũng không thắc mắc mà leo vào nằm ngủ như thường, nửa đêm tôi có cảm giác cái gì đó cạ cạ vào người mình cưng cứng, dù tuổi ăn tuổi ngủ, vô tư chưa biết gì về sự tiếp xúc nào. Tôi bất giác mơ mơ màng màng thấy cha tôi đè lên người tôi, bất giác phản xạ tôi bật đẩy ra và quay lưng giả vờ ngủ tiếp, tôi vẫn thấy cha tôi kẹp chân tôi cọ vào cái gì cứng cứng, khiên tôi sợ mãi, tôi co chân lại, tiếp tục ngủ. Sáng hôm sau tôi thấy gương mặt khó coi của cha, nhưng tôi cũng không quan tâm, vì cái bộ mặt đó tôi nhìn quen rồi. Tôi tập được cái sự im lặng trong bao nhiu năm và không mở lời hỏi, hoặc thắc mắc bất cứ chuyện gì. Tôi mong mẹ tôi về sớm để tôi có thể thở được hơn một chút.